Thương Tiến Tửu – 5


Editor: Tửu Gia

Beta:

Chương 5: Con đường duy nhất.

Nước thuốc chảy xuống làm ướt vạt áo Thẩm Trạch Xuyên, chúng men theo khoé môi mà tràn ra ngoài. Đại phu* gấp đến độ đầu toàn là mồ hôi, không chịu được phải lau thái dương cùng trán đã ướt đẫm.

“Nếu không kịp uống thuốc.” Đại phu nói, “Người này sẽ không chịu nổi mất!”

Cát Thanh Thanh ôm đao đứng nhìn Thẩm Trạch Xuyên một lúc, hỏi: “Hết cách rồi?”

Hai tay đang bưng chén thuốc của đại phu run bắn lên, thìa va vào bát vang lên tiếng lạch cạch. Ông ta vái lạy Cát Thanh Thanh liên tục, nói: “Không có, hết cách rồi! Ngài mau chuẩn bị chiếu đi.”

Cát Thanh Thanh lộ ra vẻ khó xử, nói nhỏ “Ngươi cứ đút thuốc đi.”, nói xong đi ra ngoài cười. Cát Thanh Thanh hành lễ với Kỷ Lôi đang đứng ngoài kia, nói: “Đại nhân, đại phu nói người kia không sống được.”

Kỷ Lôi bóp nát hạt đậu phộng, thổi bột phấn đi, hỏi: “Đã tắt thở chưa?”

Cát Thanh Thanh đáp: “Chỉ còn một chút hơi tàn.”

Kỷ Lôi khoanh tay quay đầu, nhìn Cát Thanh Thanh: “Ngươi xem thế nào, trước khi nó chết phải khiến nó kí tên vào tờ khai.”

Cát Thanh Thanh gật đầu, nhìn Kỷ Lôi bỏ đi. Hắn đứng trong viện một lát mới gọi cấp dưới bên cạnh dặn: “Đi gọi tạp dịch tới đây.”

Một lát sau, một người lưng gù, trên mặt bịt một miếng vải thô mà tạp dịch hay dùng đẩy xe tới. Hiện tại trời đã tối, trong ngục kiểm tra cẩn thận, Cát Thanh Thanh cầm đèn lồng để chiếu sáng, để cho tạp dịch kia đi theo mình vào trong.

Đại phu cũng đi rồi, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu. Thẩm Trạch Xuyên mặt cắt không còn chút máu nào nằm ở trên giường, tay chân bị băng lại như xác chết.

Cát Thanh Thanh tránh sang một bên, nói với tạp dịch: “Kỷ thúc*… Người ở đây.”

Tạp dịch cởi miếng vải thô trên mặt, lộ ra khuôn mặt đã bị bỏng đến biến dạng. Ông ta chăm chú nhìn Thẩm Trạch Xuyên, tiến lên hai bước, tay run rẩy đưa ra, sờ khắp người Thẩm Trạch Xuyên. Ông nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên chỉ còn da bọc xương, lại nhìn vết máu loang lổ khắp nơi, không chịu được mà lệ nóng doanh tròng.

“Xuyên Nhi.” Giọng Kỷ Cương đã khàn đặc, kêu lên, “Sự phụ đến rồi đây!”

Cát Thanh Thanh thổi tắt đèn lồng, nói: “Kỷ thúc đừng lo, từ khi biết hắn là đồ đệ của ngài, người bên trong rất để tâm. Dù lúc thẩm vấn nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng không hề bị thương nặng. Lúc bị đập gậy cũng nể mặt mũi của ngài, ít nhiều cũng sẽ nương tay một chút, cho dù đánh hai mươi gậy cũng không làm hắn mất mạng. Chỉ là mấy hoạn quan giám sát hình phạt trong cung kia kẻ nào cũng có hoả nhãn kim tinh2, cũng không dám nhẹ tay quá mức, may là khi Hoa tam tiểu thư tới kịp, nếu không Phan công công sẽ nghi ngờ.”

Tóc Kỷ Cương đã bạc một nửa, ông rơi nước mắt, trên mặt đầy vẻ tang thương, đáp: “Kỷ Cương ta sau này nhất định sẽ báo ơn này.”

Cát Thanh Thanh vội vàng nói: “Kỷ thúc! Sao có thể nói vậy! Năm đó huynh đệ bọn con đều nhờ có ngài cứu mạng cùng dìu dắt.” Y thở dài một hơi, “Ai mà ngờ được đột nhiên có một tên Trình Giảo Kim* chắn đường, Một đạp này của Tiêu nhị công tử đúng là muốn chết. Kỷ thúc, còn có thể cứu sao?”

Kỷ Cương bắt mạch cho Thẩm Trạch Xuyên, miễn cưỡng cười nói: “Thằng bé giỏi lắm, A Mộ dạy nó cái gì, nó làm được hết. Bây giờ cũng chưa đến nỗi không thể xoay chuyển, sư phụ ở đây, chúng ta không sợ!”

Bảy tuổi Thẩm Trạch Xuyên đã đi theo Kỷ Cương, cùng Kỷ Mộ tập võ. Bộ quyền của Kỷ Gia ra tay cương mãnh, cần phải có tâm pháp Kỷ trợ giúp, nếu không có ý chí kiên định nhất định học nổi. Kỷ Cương lúc ở nhà yêu rượu như mạng, toàn dạy đại, cũng không chú ý đứa nhỏ. Kỷ Mộ là huynh trưởng, cứ học được một chiêu thì lại dạy cho đệ đệ một chiêu. Ai ngờ sau ngần ấy năm, Thẩm Trạch Xuyên lại học được hết.

Cát Thanh Thanh cúi người xem xét, nói: “Mỗi tội tuổi còn nhỏ, phải chịu một kiếp này, chỉ sợ thân thể khó khôi phục. Kỷ thúc, đại phu viết đơn thuốc, ta sai người sắc thuốc, ngài xem có thể thử giúp hắn uống vào không.”

Thẩm Trạch Xuyên sốt đến miệng đắng lưỡi khô.

Cả người y chỗ não cũng đau, giống như đang nằm ở đường cái Khuất Đô, bị xe ngựa nghiền qua nghiền lại.

Đau đớn cứ như ngọn lửa vô tận, thiêu đốt cả người Thẩm Trạch Xuyên. Y lại mơ tới đêm tuyết ngày ấy, máu của Kỷ Mộ, hố trời buốt giá, còn mơ về ngày bị Tiêu Trì Dã đạp một phát.

Kỷ Lôi nói đúng, bây giờ sống giống như chịu tội. Y được Thẩm Vệ cho máu thịt, vậy nên phải chịu phạt tội nghiệt như này, trở thành tội nhân mà oán hồn khắp thế gian đều rít gào cay nghiến. Y gánh trên lưng xiềng xích nặng nề, sau này đều phải cõng gánh nặng này mà đi.

Nhưng mà y không cam lòng!

Bông nhiên có người cạy mở hàm răng của y ra, một dòng nước ấm đổ thẳng xuống cổ họng. Nước thuốc cay đắng khiến khoé mắt Thẩm Trạch Xuyên thấm ướt, y nghe được tiếng gọi quen thuộc, cố sức mở mắt ra.

Kỷ Cương giúp y uống thuốc, ngón tay thô ráp lau đi nước mắt của Thẩm Trạch Xuyên, nhỏ giọng gọi: “Xuyên Nhi, sư phụ đây!”

Cổ họng Thẩm Trạch Xuyên phát ra tiếng rên rỉ, nước thuốc cùng nước mắt bị sặc lên giàn giụa. Tay y nắm chặt áo của Kỷ Cương, cắn chặt răng, chỉ sợ đây chỉ là một giấc mơ trong cơn mê.

Khuôn mặt Kỷ Cương xấu xí, ông nghiêng đầu tránh ánh đèn dầu, nói: “Xuyên Nhi, con không được chết! Sau này người thân của sư phụ chỉ còn có con mà thôi.”

Nước mắt của Thẩm Trạch Xuyên bây giờ không kìm lại được, tuôn ra như suối, ánh mắt của y tan rã, nhìn vô định lên nóc nhà đen kịt, thấp giọng nỉ non: “Sư phụ…”

Tiếng gió vù vù, ánh mắt dần ngưng tụ lại, sinh ra một tia sát ý bất thường.

“Con không chết.” Y khàn giọng nói, “Sư phụ, con không chết.”

* * *

Ngày Hàm Đức Đế khao thưởng ba quân, ngoại trừ thiết kỵ Ly Bắc cùng Thủ Bị Quân Khải Đông đang ở ngoài thành ra, thì trong cung mở yến hội linh đình, dẫn chúng thần trong tiệc chúc mừng các vị tướng quân.

Tiêu Trì Dã thay triều phục, quét mắt nhìn xung quanh toàn là mấy văn nhân thanh nhã, hoa văn sư thú bàn vân4 được thêu trên trang phục của hắn lại toát ra phong thái mãnh mẽ, nhưng khi hắn ngồi xuống nói chuyện với mấy người bên bên cạnh lại mang dáng vẻ lơ đãng tuỳ tiện.

Mấy văn thần đang vùi đầu uống rượu xung quanh lén lút nhìn hắn, có cái gọi là hổ phụ vô khuyển tử*, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ có Tiêu thế tử là được truyền lại thôi.

Trong lòng bọn họ đều rõ ràng nhưng không nói ra, nhưng luôn soi mói từng hành động của Tiêu Trì Dã, họ chỉ cảm thấy mấy hành động trước mắt vừa buông thả vừa bất cẩn, nếu so với Tiêu Kí Minh đang ngồi ngay ngắn bên trên thì đúng là một trời một vực.

“Cậu không cần để tâm.” Lục Quảng Bạch ngồi bên cạnh dặn dò, “Hoàng Thượng nếu muốn ban thưởng cho cậu, lát nữa nhất định sẽ gọi cậu lên.”

Tiêu Trì Dã lăn nhẹ hạch đào trong lòng bàn tay, tinh thần có chút uể oải.

Lục Quảng Bạch nghiêng đầu quan sát hắn, nói: “Tối hôm qua lại đi uống rượu với người khác à?”

“Phải tranh thủ tận hưởng lạc thú.” Dáng ngồi của Tiêu Trì Dã tuỳ tiện, “Sau này nếu mà có người dám Hạng Trang múa kiếm*, ta thừa dịp rượu lên làm Phàn Khoái ngự tiền*, chẳng phải đẹp cả đôi đường sao.”

“Nói thế cũng phải.” Lục Quảng Bạch rót rượu, “Nhưng uống rượu hại thân, nếu cậu còn muốn làm một thống soái tốt thì phải sửa lại tật xấu này đi.”

“Sinh không gặp thời*.” Tiêu Trì Dã quăng sang cho Lục Quảng Bạch một viên hạch đào, “Bây giờ bốn ghế danh tướng đã đầy, không đến lượt ta thành danh anh hùng. Nếu ngày nào đó huynh mà trụ không nổi nữa, nhớ nói trước với ta một tiếng, ta thay thế cũng chưa muộn.”

Lục Quảng Bạch đùa: “Chỉ sợ chú mày đợi không nổi.”

Hai người cười một lát, rượu cũng uống được nửa, nội dung nói chuyện trong bữa tiệc đã đổi sang Thẩm thị Trung Bác.

Lục Quảng Bạch nắm hạch đào, chú tâm nghe một lúc, nói: “Không phải đêm qua nói kẻ này không qua khỏi sao?”

Triều Huy thấp giọng hỏi: “Đúng rồi, công tử không phải nói đá người kia xuống hoàng tuyền sao?”

Tiêu Trì Dã không thừa nhận: “Ta nói bao giờ?” Hai người kia không lên tiếng nhìn về phía hắn, hắn hỏi, “Làm sao?”

Lục Quảng Bạch trả lời: “Người không chết.”

Triều Huy cũng nói: “Người không chết.”

Tiêu Trì Dã đối mặt với hai người kia nửa khắc, nói: “Mệnh nó cứng thì liên quan gì ta, Diêm Vương cũng chẳng phải là ta.”

Lục Quảng Bạch nhìn lên trên nói: “Phải xem Hoàng Thượng quyết định thế nào, nhưng mạng đúng là lớn thật.”

Triều Huy quỳ đằng sau cúi đầu ăn, thuận miệng nói: “Hẳn là có người ngầm giúp đỡ.”

“Không chết thì cũng phế.” Tiêu Trì Dã lạnh lùng nhìn mấy người Hoa gia đang ngồi cách đó không xa. “Tuổi Thái Hậu đã cao, bây giờ chỉ có thể chú tâm mà nuôi một con chó giữ nhà.”

“Tạo nghiệt.” Triều Huy không cảm xúc gặm miếng sườn trong miệng.

Qua ba tuần rượu, Hàm Đức Đế thấy không khí khá ổn, mới mở miệng nói: “Kí Minh.”

Tiêu Kí Minh hành lễ nghe chỉ.

Hàm Đức Đế dựa vào long ỷ, tỏ vẻ mình hơi say, nói: “Thẩm Vệ binh bại, nhưng không có chứng cứ xác thực gã có tư thông với địch hay không. Thẩm gì đó……”

Phan Như Quý cúi người nhỏ giọng nhắc: “Hoàng Thượng, là Thẩm Trạch Xuyên.”

Hàm Đức Đế ngừng lại giây lát, lại không nói tiếp mà chuyển hướng hỏi Thái Hậu: “Mẫu hậu người thấy thế nào?”

Không khí bữa tiệc nghiêm trọng thêm, không ai phát ra tiếng động, văn võ cả triều đều cúi đầu nghe lệnh.

Thái Hậu đeo mạt ngạch the đen hoạ tiết Vân Long đính thêm một hàng trân châu*, dải lụa thêu chỉ vàng rũ xuống hai bên, đôi bông tai điểm thuý được trang trí từ chuỗi ngọc cùng viên châu lớn, dáng vẻ ung dung cao quý ngồi phía trên cao. Mái tóc nhiễm sương*  được chăm sóc tỉ mỉ sáng bóng, người ở đây không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

Chỉ nghe Thái Hậu nói: “Trận chiến ở Trung Bác lần này khiến sĩ khí bị diệt, tất cả là do Thầm Vệ nóng vội thất thố*. Thế nhưng ông ta đã sợ tội tự thiêu, tất cả con cái trong tộc đều đã chết trận, chỉ còn một đứa con của vợ lẽ. Nhổ cỏ tận gốc là trái đạo nghĩa. Thế nhưng giữ cho hắn một mạng, dạy y báo ân, chưa chắc không được.”

Bữa tiệc an tĩnh, Lục Quảng Bạch đột nhiên nói: “Thần cho rằng như vậy không ổn.” Hắn bước ra khỏi hàng ba bước, quỳ ở giữa điện, tiếp tục nói: “Thái Hậu nhân từ, nhưng một trận Trung Bác này không giống trước đây. Tuy rằng không có bằng chứng Thẩm Vệ tư thông với địch nhưng lại có hiềm nghi hắn thông đồng với địch. Kẻ này là dư nghiệt, bây giờ giữ mạng cho y, sau này ắt sẽ thành mầm hoạ mất thôi.”

Thái Hậu nhìn Lục Quảng Bạch, đáp: “Các ngươi mấy chục năm nay trấn thủ đại mạc phòng Biên Sa, không phải trận nào cũng thắng.”

Lục Quảng Bạch thưa: “Phụ thân thần tuy không đánh đâu thắng đó nhưng Biên quận mấy năm qua chưa từng để kẻ địch nhanh chóng xông vào đoạt đất.”

Viên ngọc bên tai Thái Hậu lắc nhẹ, bà nói: “Cũng bởi vì như thế mới phải dạy cho y một bài học về nhân đức, để hắn biết rằng hậu quả của trận chiến này. Giết chết một người rất đơn giản, vó ngựa kỵ binh Biên Sa chà đạp Trung Bác, giết chết mấy vạn bá tánh Đại Chu ta. Quốc nhục chưa trả, con cháu có tội gì đâu.”

“Thần cũng cho rằng không nên.”

Thứ phụ nội các Hải Lương Nghi vẫn luôn im lặng đỡ bàn đứng dậy rồi quỳ xuống.

“Thái Hậu có tâm địa hiền lương, nhưng việc này không hề nhỏ. Mặc dù Thẩm Vệ không thông đồng với địch, thế nhưng sau trận này cũng nên hỏi tội. Huống hồ kẻ này thẩm vấn ba lần, khẩu cũng lúc nào cũng không đồng nhất, chỉ một mực chắc chắn Thẩm Vệ không bắt tay với địch. Y là con của vợ lẽ được nuôi dưỡng chỗ khác, nếu nói Thẩm Vệ không tư thông với địch thì sao y lại biết Thẩm Vệ không hề thông đồng với địch? Có thể thấy bản chất kẻ này giảo hoạt, không đáng để tin tưởng. Giống như lời Lục tướng quân đã nói, nếu giữ y một mạng, sau này chắc chắn sẽ thành tại hoạ kề bên!”

Thái Hậu cũng không tức giận, chỉ lại nói: “Hải các lão xin hãy đứng lên.”

Sau khi Phan Như Quý nâng Hải Lương Nghi dậy, Thái Hậu mới nói: “Các khanh nói cũng có lý, ai gia đúng là có suy nghĩ bất công, thôi thì việc này để Hoàng Thượng làm chủ đi.”

Ở trước mặt mọi người, Hàm Đức Đế suy yếu ho mạnh. Ngài nhận lấy khăn mà Phan Như Quý dâng lên, che miệng trầm mặc một lúc, cuối cùng nói.

“Lời của mẫu hậu không phải không có lý, con trẻ vội tội. Nhưng rốt cuộc Thẩm Vệ binh bại khiến mất thành, chín tộc nhà gã chỉ còn một người này, thôi thì cho kẻ này một cơ hội tự xét lại tội của mình. Kỷ Lôi.”

“Có thần.”

“Ngươi đưa kẻ này nhốt vào chùa Chiêu Tội trông coi nghiêm ngặt, không có mệnh lệnh, không được ra ngoài!”

Tiêu Trì Dã ném hạch đào đã bóp nát lên bàn.

Triều Huy hỏi: “Công tử không ăn sao?”

Tiêu Trì Dã đáp: “Đã tàn còn phế, ai thèm.”

Tròng mắt Triều Huy hơi đảo, thì thầm: “Chăng phải chuyện vui sao? Chúng ta không như ý, người khác cũng không được toại nguyện.”

“Nhốt lại còn hơn thả ra.” Lục Quảng Bạch về chỗ nói.

“Chưa chắc.” Tiêu Trì Dã chỉ vào mình, “Ta không phải cũng bị giam lại à?”

Lục Quảng Bạch với Triều Huy trăm miệng một lời nói: “Càng tốt.”

0. Đại phu: Cách gọi thầy thuốc, bác sĩ thời xưa.

1. Kỷ thúc: Cách để gọi chú thời xưa

2. Hoả nhãn kim tinh: Đôi mắt tinh tường, phân biệt được thật giả.

3. Trình Giảo Kim: Chỉ những người hay cản đường, phá bĩnh giữa chừng.

4. Sư thú bàn vân: Sư tử đạp mây.

Hình Minh Hoạ

5. Hổ phụ vô khuyển tử: Cha giỏi không sinh con vô dụng.

6. Hạng Trang múa kiếm: Phàn Khoái ngự tiền – Phàn Khoái đứng ra chặn âm mưu giết Lưu Bang của Hạng Vũ, cùng Lưu Bang chinh chiến nhiều lần giết được Hạng Vũ, Lưu Bang lên làm vua

7. Phàn Khoái ngự tiền – Phàn Khoái đứng ra chặn âm mưu giết Lưu Bang của Hạng Vũ, cùng Lưu Bang chinh chiến nhiều lần giết được Hạng Vũ, Lưu Bang lên làm vua

8. Sinh không gặp thời: Sinh không đúng lúc, không thể khai triển được tài năng.

10. Mạt ngạch the đen… gốc là戴着皂罗描金云龙滴珍珠抹额.

– Mạt ngạch the đen: Có thể hiểu là đai buộc trán, còn có tên khác là: ngạch đái, đầu cô, phát cô, mi lặc, não bao, mạt đồ. Ở đây ý nói mạt ngạch này được làm bằng lụa có hoạ tiết rồng và mây được thêu bằng chỉ vàng.

– Kim ti thuý diệp… gốc là 金丝翠叶珠排环坠着琳琅大珠: Bông tai dạng tua rua được làm từ vàng, sử dụng điểm thuý và hạt châu để trang trí.

Hình minh hoạ

11. Mái tóc nhiễm sương: Tương tự với tóc hoa râm, tóc được xen kẽ giữa tóc bạc và đen.

12. Thất thố: Bối rối lúng túng, khiến hành động sai lầm

Tâm sự: Nay đang edit thì bị lỗi file các bạn ạ, công sức cả buổi coi như công cốc hết. Lại phải lóc cóc làm lại, khóc trong lòng nhiều ít, huhu.

Chương trước

Chương sau