Chương 6:
Edit: Liq
Tịch Phong giúp Hạ Vân Thanh đẩy xe đến khu vực đỗ xe ở ven đường, rốt cuộc, Hạ Vân Thanh vẫn như trước không thể khởi động xe.
Lúc Hạ Vân Thanh bước xuống xe một lần nữa thì trong tay đã cầm theo một chiếc ô, bước đến bên cạnh che cho Tịch Phong, nói: “Trước hết tìm một nơi tránh mưa đã.”
Hai người che chung một chiếc ô chạy về trước cửa công ty. Kỳ thực lúc này che ô đã không còn tác dụng nào nữa, trên người cả hai đã ướt sũng.
Mái tóc Tịch Phong ướt nhẹp dán vào khuôn mặt, nhìn Hạ Vân Thanh.
Hạ Vân Thanh lại né tránh tầm mắt của hắn, như cũ cứ nhìn về con đường đang bị mưa xối.
Bầu không khí có chút lúng túng.
Vẻ mặt Tịch Phong có chút mờ mịt đưa mắt nhìn màn mưa không dứt trên đường, lúc quay đầu lại thấy khuôn mặt Hạ Vân Thanh bị mưa to tạt vào khiến cho có chút trắng, gần như là trắng bệch, hô hấp của anh cũng có vẻ hơi gấp gáp, quần áo ướt đẫm dán ở trên người, có thể nhìn thấy được rõ ràng đường nét lồng ngực đang phập phồng, còn hiện lên khung xương quai xanh một cách rõ ràng, cùng với hầu kết hơi nhô ra.
Lúc ý thức được mình đang nhìn cái gì, toàn thân Tịch Phong như là bị lửa đốt, không để ý đến bên ngoài đang mưa to mà chạy nhanh về phía trước.
Hạ Vân Thanh sửng sốt một chút, nhưng không ngăn hắn lại, chỉ đứng nhìn bóng hình Tịch Phong đang chạy xa dần trong màn mưa, bóng dáng kia dường như đang tránh né ôn dịch vậy, cuối cùng vẫn là quay người đi vào trong công ty.
Trong văn phòng của anh có quần áo sạch, anh không thể chịu được cảnh toàn thân ướt đẫm như thế này mà về nhà.
Buổi tối, sau khi Tịch Phong đã tắm rửa sạch sẽ đổi áo ngủ, lại an tĩnh ngồi ở trên giường, nhớ lại chuyện hồi xế chiều, đưa tay ôm lấy đầu mình.
Hắn cảm thấy mình sắp bị tẩu hỏa nhập ma tới nơi rồi, bởi vì hắn không biết nên làm sao để đối mặt với Hạ Vân Thanh, thậm chí có chút không giải thích được cảm xúc của mình đối với Hạ Vân Thanh, điều này làm cho hắn mỗi khi đối mặt với với Hạ Vân Thanh lại trở thành một tên ngốc chân tay luống cuống.
Ngày hôm sau đi làm, Tịch Phong đặc biệt chú ý đến nơi xe của Hạ Vân Thanh ngày hôm qua đậu lại, phát hiện xe đã được lái đi, không biết khi nào đã tìm người đến kéo đi.
Đi tới văn phòng, Tịch Phong phát hiện trên bàn làm việc của mình có thêm một chậu cây mới, rõ ràng mới ngày hôm qua vẫn không hề có gì. Hắn có chút mờ mịt nhìn xung quanh một chút, lúc về chỗ ngồi ngồi xuống, thấy được bên ngoài chậu cây có buộc một cái nơ hình con bướm.
Đây là một chậu lễ vật.
Dường như trong nháy mắt, Tịch Phong nhớ đến Hạ Vân Thanh, hắn cho rằng Hạ Vân Thanh vì chuyện ngày hôm mà tặng lễ vật cho hắn. Nhất thời tâm trạng Tịch Phong liền cao hứng vui sướng, mà đồng thời cũng theo bản năng muốn đem chậu cây giấu đi, sợ người khác nhìn thấy. Hắn không muốn có bất kỳ đồng nghiệp nào hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Hạ Vân Thanh.
Lấy điện thoại di động ra rồi lại do dự có nên nhắn một cái tin nho nhỏ cho Hạ Vân Thanh hỏi một chút không, nhắn được hai chữ Tịch Phong thì lại cảm thấy mình có chút ngốc, liền ném điện thoại di động qua một bên.
Hắn cúi đầu nhìn chậu cây mình được tặng, cái cây ở trong xanh biếc tươi tốt, đột nhiên nhớ tới ở đây không có ánh sáng mặt trời, liệu có khiến thực vật chết không, đang muốn cầm lên nhưng lại không muốn người khác nhìn thấy.
Lúc đang do dự không biết nên làm thế nào, một người đứng ở bên cạnh gọi hắn: “Anh Phong~~”
Tịch Phong ngẩng đầu lên, thì ra là một cô bé thực tập sinh. Cô thực tập sinh này tên là Từ Thanh, là bạn học của cô nàng thực tập sinh trước kia Tịch Phong muốn theo đuổi, hiện tại cô nàng đó đã đi, mà Từ Thanh thì vẫn ở lại ở công ty.
Trước kia Tịch Phong vì theo đuổi cô nàng đó, nên mời cơm cổ không ít lần, mà dường như lần nào, cô nàng cũng đều sẽ kéo thêm Từ Thanh, cho nên dần dần hai người cũng quen biết.
Từ Thanh không đẹp bằng bạn học của mình, nhưng lại có một khuôn mặt rất thanh tú nhã nhặn, cô khẽ mỉm cười đứng trước bàn làm việc của Tịch Phong, hỏi: “Em có tặng chậu cây xanh, anh thấy chưa?”
Tịch Phong nghe vậy sững sờ, “Cía này là của em tặng anh?”
Từ Thanh cúi đầu thì nhìn thấy được cái cây hắn đặt ở dưới chân, vội vàng nói: “Đừng để ở đây, một chút ánh sáng cũng không có.”
Tịch Phong không thể làm gì khác hơn ngoài đem chậu cây này cầm lên.
Từ Thanh vuốt ve phiến lá, nói với Tịch Phong: “Lúc trước anh có hỏi qua chậu cây xanh trên bàn làm việc của em, không phải anh cũng muốn có một chậu hay sao?”
Đối với chuyện này, ngay cả bản thân Tịch Phong cũng suýt nữa đã không nhớ nổi, bây giờ nghe cô nhắc mới hồi tưởng lại, khi đó cô nàng kia vẫn còn, Tịch Phong chẳng qua là vì muốn tìm lời để trò chuyện cùng các cô, nên mới thuận miệng hỏi một chút mà thôi, lại không ngờ Từ Thanh thật đã để ở trong lòng.
Từ Thanh mỉm cười nói: “Thế nào? Buổi trưa phải mời em ăn cơm nha?”
Con gái người ta đã đưa ra loại lời mời này, Tịch Phong đương nhiên không có cách nào từ chối, hắn chỉ có thể cười nói: “Đương nhiên, nhất định phải mời rồi.”
Từ Thanh đại khái là có ý với Tịch Phong.
Chờ Từ Thanh đi, những đồng nghiệp ngồi bên cạnh Tịch Phong không xa đều cùng nhau cười rồi nháy nháy mắt với hắn, nhưng Tịch Phong cũng chỉ miễn cưỡng cười cười, không phải là rất vui vẻ. Lúc này hắn phát hiện mình cứ tưởng là người đó, nhưng chậu cây kia lại không phải là Hạ Vân Thanh tặng cho hắn.
Kỳ thực điều kiện của Từ Thanh cũng coi như là không tệ, tuy rằng không đủ đẹp mắt, bất quá Tịch Phong cũng chỉ là một người mới ra xã hội không lâu, là một thanh niên không có xe không có nhà, nếu cứ khăng khăng theo đuổi một cô gái quá xinh đẹp vốn không hề thiết thực, cậu xem cô nàng trước kia tuy rằng luôn mồm luôn miệng gọi anh Phong anh Phong, nhưng thực tập vừa kết thúc liền phủi bỏ sạch sành sanh, không hề thông báo với hắn một tiếng nào.
Nếu như Tịch Phong muốn nghiêm túc bắt đầu một mối tình có thể đơm hoa kết trái, vẫn là loại con gái ngoan ngoan như Từ Thanh này thì thích hợp với hắn hơn.
Một quảng thời gian dài trước đây, con đường tình cảm của Tịch Phong đều là càng đánh càng bại, bây giờ lại có một cô gái chủ động bày tỏ ý tốt với hắn, theo lý thuyết hắn phải không chút chần chừ nào mà thử cùng đối phương kết giao một thời gian. Nhưng mà không biết tại sao, hiện tại Tịch Phong rất do dự, hoặc nói đúng hơn là không bình tĩnh được.
Lúc ăn trưa, Tịch Phong theo bản năng dẫn Từ Thanh đi xa một chút, tại một cái quán cơm nhỏ không dễ dàng tình cờ gặp phải những đồng nghiệp trong công ty, hai người coi như là ở trong một bầu không khí không tệ mà ăn một bữa cơm trưa.
Từ Thanh không nói thẳng điều gì cả, thế nhưng thái độ đã rất rõ ràng, một quãng thời gian ở chung lúc trước khiến cho cô rất để lòng Tịch Phong. Tuy rằng Tịch Phong bây giờ nhìn còn có chút trẻ người non dạ, cũng không có vốn liếng, nhưng Tịch Phong vẫn còn trẻ mà, không phải sao?
Sau khi ăn cơm trưa xong trở về, Tịch Phong cùng Từ Thanh vừa nói vừa cười đi vào thang máy, Từ Thanh đi ở phía trước, Tịch Phong thì đi theo phía sau cô, mãi đến tận khi đi vào trong thang máy, hắn mới nhìn thấy Hạ Vân Thanh cũng đang ở bên trong.
Hạ Vân Thanh chắc là vô sớm hơn họ một chút, đứng chỗ sát mép thang máy, không hề liếc mắt nhìn Tịch Phong một cái.
Nụ cười của Tịch Phong lập tức khựng lại.
Có lẽ là biểu tình của hắn quá rõ ràng, Từ Thanh có chút không hiểu liếc mắt nhìn Hạ Vân Thanh, sau đó nhẹ giọng hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Tin đồn Hạ Vân Thanh thầm thích Tịch Phong, lúc trước khi còn là thực tập sinh Từ Thanh cũng chưa từng nghe nói qua, sau đó mặc dù cô ở lại tiếp tục làm việc, nhưng quan hệ giữa Hạ Vân Thanh cùng Tịch Phong cũng đã phai nhạt, cho nên cô càng không biết.
Tịch Phong nghe vậy lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Thang máy chậm rãi đi lên.
Hạ Vân Thanh đột nhiên giơ tay che miệng ho khan vài tiếng.
Tịch Phong nhịn không được, hỏi một câu: “Bị cảm?”
Ngày hôm qua mắc mưa, tuy rằng Hạ Vân Thanh đã trở về lau khô người thay quần áo khác, nhưng gần đây chắc là do có chút uể oải nên sức đề kháng hạ thấp, sau khi trở về không ngờ lại bị cảm.
Dù sao ngày hôm qua Tịch Phong vừa mới đội mưa để giúp anh, bây giờ lại biểu đạt quan tâm, tuy rằng Hạ Vân Thanh không muốn trò chuyện cùng Tịch Phong nhiều, nhưng vẫn đáp: “Không có gì, không nghiêm trọng lắm.”
Từ Thanh đứng ở một bên, trầm mặc đánh giá hai người bọn họ, tựa hồ cảm thấy được bầu không khí có hơi chút lúng túng.
Đúng là có chút lúng túng, Tịch Phong phát hiện Hạ Vân Thanh lúc nói chuyện ngay cả nhìn cũng không có nhìn hắn lấy một cái, chính mình còn không biết có nên nói tiếp hay không, liền quay đầu nhìn về phía trước.
Mặt cửa thang máy làm bằng kim loại bong loáng như một chiếc gương chiếu rọi thân ảnh của mấy người, Tịch Phong nhìn Hạ Vân Thanh ở trong gương, nghĩ thầm tại sao bọn họ lại đi đến bước đường này.
Nghiêm túc suy nghĩ mà nói, có lẽ là chỉ có thể trách chính bản thân Tịch Phong, nhưng hắn lại luôn vì bản thân mình mà kiếm cớ, ví dụ như ngay lúc bắt đầu Hạ Vân Thanh đã không thẳng thắng nói ra tính hướng của mình, nói thí dụ như… Vẫn là lúc đầu Hạ Vân không có nói thẳng ra tính hướng của mình, cũng chỉ bởi một điều này, nếu như hắn biết sớm một chút, sẽ để mình quen dần mà tiếp xúc với Hạ Vân Thanh, không đến nỗi đi đến bước đường như bây giờ.
Tâm ý đều đang suy nghĩ miên man, Tịch Phong đột nhiên phát hiện Hạ Vân Thanh liếc mắt nhìn Từ Thanh một cái.
Đó là một loại ánh nhìn mang theo chút ý đánh giá, mang theo chút dò xét. Hạ Vân Thanh tại sao lại nhìn Từ Thanh như vậy? Nếu như một người đàn ông bình thường nhìn một người phụ nữ thì không có gì không đúng, nhưng mà Hạ Vân Thanh không phải là đồng tính luyến ái sao?
Đó là loại ánh mắt gì? Lẽ nào, Hạ Vân Thanh là vì hắn nên mới nhìn Từ Thanh sao?
Nghĩ tới đây, Tịch Phong nhất thời có một loại cảm giác bỗng nhiên ngộ ra. Tuy rằng Hạ Vân Thanh trong miệng không thừa nhận, nhưng cho tới nay Hạ Vân Thanh vẫn luôn đối xử với hắn một cách đặc biệt không phải sao? Hạ Vân Thanh thích hắn, hắn cảm thấy mình cơ hồ có thể khẳng định được điều này.
Nhưng Hạ Vân Thanh vẫn sẽ không thừa nhận.
Bởi vì hắn xúc phạm Hạ Vân Thanh, cho nên Hạ Vân Thanh mới lùi một bước về phía bản thân anh, không thể lại bước đến dễ dàng về phía hắn nữa. Chuyến du lịch mùa xuân lần đó, Tịch Phong hoàn toàn không nhớ được bản thân mình rốt cuộc đã làm những gì.
Coi như lời Hạ Vân Thanh nói là thật, hắn hôn Hạ Vân Thanh, đó nhất định là bởi vì hắn say đến mơ hồ, xem Hạ Vân Thanh thành người khác hoặc phụ nữ.
Mà Hạ Vân Thanh đánh hắn, chọc giận hắn, cũng chắc là bởi vì sợ bị thương tổn lần nữa đi?
Nghĩ tới đây, chuyện tình khiến hắn xoắn xuýt hồi lâu rốt cục cũng đơn giản trở lại, Tịch Phong nghĩ mình sao có thể là đồng tính luyến ái chứ, mình sẽ không thích đàn ông đâu, nếu như không phải say rượu đến bất tỉnh nhân sự, chắc chắn sẽ không đi hôn một tên đàn ông.
Được rồi, khi đó là do hắn quá thô lỗ. Tuy rằng Hạ Vân Thanh che giấu hắn, thế nhưng cũng là do hắn nói những lời khó nghe trước, hắn không muốn tiếp tục có một mối quan hệ lúng túng như thế này với Hạ Vân Thanh nữa, như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy khó chịu, nếu như có thể, cứ làm đồng nghiệp như bình thường đi.
Hắn quyết định trước tiên chịu thua, xin lỗi Hạ Vân Thanh, sau đó thử cùng Từ Thanh làm bạn, như vậy lại có thể tránh khỏi nhàn ngôn toái ngữ, cuối cùng mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
Vừa quyết định xong, thang máy đã tới tầng văn phòng làm việc của Tịch Phong.
Từ Thanh chung một tầng với hắn, cười nói: “Đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Tịch Phong liếc mắt nhìn Hạ Vân Thanh, quyết định buổi chiều sẽ đi tìm anh, rồi cùng Từ Thanh bước ra khỏi thang máy.